Mảnh đất gió lào, đất đỏ, cát trắng, nắng lắm mà mưa cũng nhiều. Mảnh
đất mà trên bản đồ hành chính Việt Nam : Quảng Trị! Và nơi chúng tôi
đang sống là Gio Linh- Đông Hà, một thành phố trẻ, đẹp có dòng sông Hiếu
và Hiền Lương chảy hiền hoà, trong xanh...Hè về, phượng nở đỏ thắm các
con đường, góc phố, sáng rực một góc trời. Cái khoảng xanh lục của lá
non và màu xanh biếc của bầu trời lại được điểm xuyết thêm màu hoa
phượng đỏ. Những ngày này: Từ Gio Linh- Đông Hà ngược Cam Lộ , khe Sanh
(Đường 9-Khe Sanh nam Lào) băng qua đường mòn HCM (đã ghi vào lịch
sử) xuyên suốt lên tận Khu thương mại Lao Bảo (Biên giới
Việt-Lào). Bên này nắng đốt (bên kia mưa quay)"Nghiêng sườn Tây mà che
mưa eng, nghiêng sườn Đông phượng xoè bóng mát".Thế mà vẫn chưa đủ chinh
phục làm lung lay và dao động nổi trước vẽ đẹp hoang dã
hết sức quyến "rủ" đã làm" Nghiêng nước, nghiêng thành" hàng, ngàn năm
vẫn cứ "Đến hẹn lại ra..." của loài hoa phượng vỹ như trẻ trung hơn bởi
sắc màu của “Hoa đường lộ”, đỏ tươi rực rỡ đẹp như một
bức tranh báo hiệu hè đã về. Những chùm phượng và tiếng ve kêu râm ran,
cả cánh hoa ép trong cuốn sổ lưu bút đã trở thành cổ tích?
Hoa phượng gắn với sự lưu luyến chia tay và những ngày nghỉ hè năm
ấy... Cùng với sắc đỏ mênh mang ấy. Mỗi mùa phượng vỹ nở rộ là mỗi lần
nao nao, thổn thức nhớ về một mùa phượng không chỉ riêng ai. Cũng có lẽ
vì vẻ đẹp của phượng vỹ mà biết bao nhà văn, nhà thơ, họa sĩ và nhạc sĩ
đã viết nên những mẩu truyện, bài thơ, phác hoạ tô điểm vào bao bức
tranh, và nhất là phối âm những bản nhạc tình ca cho phượng vỹ. Biết bao
bạn bè ra về mà tâm hồn vẫn còn lưu luyến, lâng lâng, vấn vương, đọng
lại dư âm của những vần thơ hòa trong bóng nắng:
“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Tuổi chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu…”!
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Tuổi chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu…”!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét